Cố gắng để tránh bản thân không bị toxic , xong rồi dòng đời xô đẩy thế quái nào rồi người xung quanh cứ người này rồi người kia toxic, xong tâm trạng u ám của họ cứ thế phủ dần lên người mình rồi mình tụt mood theo lun.
tự mình chống đỡ cho bản thân đã lắm mệt mỏi. Lại lâu lâu người xung quanh đem cái toxic rải đều rải dần quanh cuộc sống mình. Làm sao phải cứ tự mình chống đỡ cho bản thân rồi cả những người xung quanh? Làm sao cứ mãi phải cố gắng cho tất cả? Làm sao mọi ng cứ mọc ra những ý nghĩ từ bỏ cuộc sống khi họ quá mệt mỏi rồi mình cứ phải phụ họ xua tan những đen tối ấy? Không ai ở bên lúc mình tụt mood, nhưng ng khác lại muốn mình vươn tay lúc họ tụt mood. sao mình cứ phải cố gắng mạnh mẽ phụ từng ng từng người một. hiểu chuyện thì không ai muốn làm vì mất nhiều công sức, nhưng lại cứ muốn người khác phải hiểu mình. Cuộc đời với người hiểu chuyện hơn người khác, thật chẳng khi nào dễ dàng.
Đôi lúc ước mình cũng vô tư, bớt thấu cảm, bớt mạnh mẽ, sẽ bớt bao đau đầu chán chường, bớt phải nỗ lực, bớt phải cống hiến, bớt phải giữ gìn những giá trị đạo đức vô hình và hữu hình.
À mà cứ cứ phải là mình thì mới là mình nhỉ?
Lại fighting tiếp với cuộc đời. Để xem mình và cuộc đời ai lỳ hơn hơn ai. Tụt hết cả mood một buổi tối vậy chắc đủ oy.